Kinh Phật có dạy về Tam Độc của một kiếp người: “Tham – Sân – Si. Đừng mơ ước những gì ngoài tầm với. Mây của trời hãy để gió cuốn đi”.
Kinh Thánh cũng nhắc không ít. Chỉ có điều, bài học thì vẫn đầy nhưng con người vẫn làm sai, không phải bởi cuộc đời có nhiều cạm bẫy, chỉ bởi vì từ trong tâm, không ai biết hài lòng với hiện tại hoặc răn mình cố gắng. Bởi thế, muôn đời người ta cứ đi tìm và tự hỏi, nơi đâu là thiên đường, nơi đâu có hạnh phúc?
Đừng hỏi tôi rằng bạn phải làm gì? làm thế nào? Câu trả lời nằm ở trong lòng mỗi người thôi, ai cũng biết rõ điều mình cần, nên và không nên, nhưng đứng trước mỗi chọn lựa, không ai đủ dũng cảm chiến thắng cái tôi.
Chẳng ai sống trong nhau để hiểu rằng, hạnh phúc người này không phải là 1 quá trình phấn đấu, không có những con đường dễ dàng, chỉ có những bàn chân đã từng vấp ngã, chảy máu mới hiểu được cảm giác của hạnh phúc mà trân quý.
Cuộc đời vẫn vô thường giữa hợp tan, ly biệt, có người tìm thấy, có người lại đánh mất… Cõi đi về mà Trịnh nói đó vô biên, vòng quanh tiều tụy, tôi từ lâu đã chiêm nghiệm cho mình quy luật ấy, nhưng nếu lòng tôi sớm như hoa nở tối tàn, có lẽ tôi sẽ chỉ mãi là kẻ lang thang trong tình yêu, muốn đến mà chẳng dám dừng lại, muốn yêu mà chẳng dám cố gắng, đạt được rồi lại sớm vứt bỏ.