Mình thích vào thành phố quan sát cách người ta xài tiền và xài thời gian. Mình nhìn thấy có hai loại người chiếm đa số.
Chơi mà không Tính
Họ thích xài (của họ hoặc của người khác) thích khoe khoang nhưng cạn nghĩ. Buổi tối mình hay vào mấy nhà hàng bạn giới thiệu thuộc loại sang, mấy người pha rượu nhìn thấy mình là bạn họ liền khui mấy chai rượu cả nghìn đồng để thết đãi vì chủ không có ở đó. Tiệm vắng tanh vì chủ và tớ đều không đủ bản lĩnh. Họ buồn bã thú nhận là phải sắp đóng cửa…
Gần tiệm tóc của mình có biết bao nhiêu nhà hàng và tiệm tóc mở ra tốn bạc triệu xong rồi phải dẹp vì họ chưa bao giờ thật sự hiểu làm công là như thế nào. Họ nghĩ đúng là có tiền thì được làm chủ nhưng họ quên mất là được làm chủ bao lâu. Giống như ca sĩ có ngoại hình mà không có giọng hát và bản lĩnh, khán giả chỉ xem họ được vài năm tuổi trẻ.
Tính mà không Chơi
Có thể họ đã thử hoặc chưa bao giờ thử làm chủ nhưng giờ đây họ rất sợ hãi. Mỗi ngày họ dở cơm nguội đi vào hảng xưởng để làm công và luôn lo sợ bị mất việc. Họ gói gém và rất sợ tiêu xài nhưng điều tai ác nhất là họ cho rằng nếu họ biết dành dụm thì họ có quyền phán xét và dạy bảo người khác.
Mình nhìn thấy rất nhiều người họ quen sống trong khuôn khổ, hễ họ thấy ai có hơn một người vợ chồng, những người không học hành và không dành dụm, những người ham vui đều bị họ cho là xấu. Càng già họ lại càng bị cố chấp và mệt mỏi. Nhìn rất chán !
Ai cũng có tuổi trẻ (thời gian) và tiền bạc (sức lực) của riêng họ để mà tiêu xài và học hành. Ai phí phạm hay vay mượn và lường gạt của người khác đều phải trả nợ cả vốn lẫn lời không trốn đi đâu được.
Riêng mình tin vào định luật KISS (Keep It Simple Stupid). Muốn khôn ngoan hay ngu ngốc thì tự học, không bị chi phối vì người khác và không bao giờ được đổ lỗi cho ai.