Còn trách móc, giận hờn là còn quan tâm.
– Rồi có một ngày, ngay cả lời trách móc cũng không buồn lên tiếng.
Còn nói dối, che giấu là còn coi trọng.
– Rồi có một ngày, thà nói lời thật lòng khó nghe còn hơn là hao tâm tổn trí để nói dối.
Còn né tránh, xa cách là còn giữ trong lòng.
– Rồi có một ngày, gặp hay không gặp, gần gũi hay xa cách cũng chẳng còn bận tâm.
Đó sẽ là ngày một người trở thành “lịch sử” của một người. Và lịch sử thì chẳng thể thay đổi và cũng khó lòng lặp lại.