“Đối với tôi, thà cưới một người đã có chồng con, thậm chí là một cave mà tôi yêu, còn hơn là cưới một người con gái không còn trong trắng. Vì khi đó không ai có thể nói tôi bị lừa hay là người đổ vỏ được, mà chỉ có thể nói là tôi yêu cô ấy mà thôi“.
Cách đây 5 năm tôi quen em, nói đúng ra là em chủ động quen tôi. Lúc đó tôi vừa mới ra trường đi làm được một năm, còn em là sinh viên năm hai, cùng quê tôi. Trong vòng ba tháng, tôi và em đã làm chuyện đó khi chúng tôi đi Đà Lạt. Khi đến với tôi em không còn cái ngàn vàng và cửa mình em không còn kín như người chưa từng quan hệ.
Em giải thích là từ năm lớp 11 em phát hiện mình không có cái ngàn vàng đó. Và tôi nói trong thực tế vẫn có người sinh ra đã không có cái đó hoặc bị rách khi vận động mạnh nên việc em như vậy cũng là chuyện bình thường.
Và tôi tự giải thích có thể em tự thỏa mãn sinh lý nên cửa mình mới hở như vậy. Đối với tôi trinh tiết người phụ nữ không phải là màng trinh còn hay mất mà là từng quan hệ tình dục với người nào hay chưa nên tôi không chia tay.
Tuy nhiên qua quan sát đạo đức, lối sống những người trong gia đình em, dòng họ em, ngôi trường mà em học trước đây là ngôi trường dành cho con ông cháu cha của tỉnh, bản thân em cũng là con của một cán bộ thì ngược lại với lý giải của tôi.
Để kiểm tra lại suy nghĩ của mình có đúng không, khi lần đầu sử dụng biện pháp tránh thai cho em, tôi giả vờ không biết, thì em vuột miệng nói ra. Kể từ đó, tôi luôn ám ảnh về quá khứ của em.
Và cái mà tôi sợ nhất khi cưới là bị em lừa dối, sử dụng tôi chỉ để hợp thức hóa việc em không còn cái nghìn vàng và bị người khác nói là người đi đổ vỏ. Tôi nghĩ nếu không phải là người đầu tiên của em thì khi gặp người có điều kiện hơn tôi, yêu em hơn tôi thì em sẵn sàng chia tay với tôi. Vì thế, kể từ thời điểm đó tôi không còn chăm chút cho em như trước đó nữa mà phải giảm xuống ở mức bình thường.
Trong thâm tâm tôi thật sự không muốn đối xử với em như vậy vì tôi yêu sự khéo léo, thông minh và rất tâm lý của em. Đúng như những gì tôi dự đoán, năm cuối đại học em đã tìm được một người yêu em hơn tôi và có thể cho em đi định cư ở Australia và thái độ của em bắt đầu thay đổi. Khi đó tôi quyết định chia tay và em đồng ý không chút gì hối tiếc hay do dự.
Vì vậy theo tôi cái quan trọng không phải là vấn đề còn trinh tiết hay không mà quan trọng là cái gì đảm bảo rằng người đàn ông đó không bị lừa dối, không bị sử dụng như là một công cụ để hợp thức hóa chuyện cái ngàn vàng không còn, không bị người khác hay người tình cũ của vợ mình nói mình là người đổ vỏ. Và cái gì đảm bảo rằng cái cảm giác khó quên khi lần đầu quan hệ của vợ mình không trỗi dậy khi gặp lại người xưa ?
Tôi không biết những người đàn ông chưa biết cảm giác con gái trinh trắng như thế nào, nhưng đối với tôi, thà cưới một người đã có chồng con, thậm chí là một cave mà tôi yêu, còn hơn là cưới một người con gái không còn trong trắng. Vì khi đó không ai có thể nói tôi bị lừa hay là người đổ vỏ được, mà chỉ có thể nói là tôi yêu cô ấy mà thôi.
Thực tế con tim tôi cũng từng rung động với nữ đồng nghiệp lớn hơn tôi hai tuổi, đã có chồng và hai con. Thậm chí tôi còn nghĩ nếu chị ấy mà ly hôn tôi sẽ cưới chị ấy làm vợ.