Có một nghịch lý thế này:
“Thường thì người ta không tin mình có thể làm được cái gì đó lớn lớn, và họ tin tuyệt đối vào điều đó. Thế nhưng khi bắt họ làm những thứ nhỏ nhỏ, thì họ lại càu nhàu, bảo rằng tôi sinh ra để làm việc lớn hơn.”
Điều thú vị là nếu niềm tin, năng lực và ước mơ không đi song song với nhau, lệch lạc bất cứ phần nào cũng chết cả.
- Tin cho lắm vào nhưng không mấy năng lực thì là tự cao.
- Có niềm tin, cũng giỏi lắm, nhưng không có những giấc mơ để theo đuổi thì cũng chẳng biết sẽ đi đâu về đâu, ngày ngồi văn phòng, tối ngồi quán bar, thế là hết ngày.
- Có năng lực, có khả năng, tiềm năng, nhưng lại chẳng dám tin vào điều đó, tin mình có thể làm một cái gì đó to lớn hơn, thì đâu có dám bày ra mấy cái đó để người ta biết mà lụm người tài, để mà có kết quả. Càng không có kết quả lại càng tin tuyệt đối vào việc mình là kẻ bất tài hơn.
Ước mơ sẽ là cái đích dẫn dắt ta đi, niềm tin sẽ là cái thứ khiến ta dám đi, còn năng lực sẽ là phương tiện khiến ta thực hiện điều đó.
Nếu bạn đã tự tin tuyệt đối rằng mình là kẻ tầm thường, thì xin hãy tin nốt luôn là bạn sẽ chẳng có nhiều kết quả hay ho trong cuộc sống, hãy tập làm quen với điều đó, đừng càu nhàu nữa.
Mỗi con người sinh ra đã là một món quà kì diệu của tạo hóa, chúng ta có thế mạnh, có sứ mạng riêng của mình. Thật buồn cười khi con rùa so sánh khả năng chạy với con thỏ, leo cây với con mèo để rồi tự ti, cho mình là một kẻ tầm thường. Nó đâu biết con thỏ, con mèo nhìn nó và tự ti so sánh khả năng bơi…
“Cuộc sống sẽ trả cho bạn cái giá mà bạn yêu cầu.” – Anthony Robbins