Anh vẫn nhớ làm sao những tiếng rên
Lưng đau nhói mỗi khi em bấu chặt
Nhớ những giọt mồ hôi lăn qua mắt
Môi mỉm cười mãn nguyện, mắt lim dim.
… … …
Anh vẫn nhớ các thế cổ, thế kim
Nhớ tiếng hét mỗi khi ta va chạm
Nhớ anh mắt của em đầy xúc cảm
Mỗi thời gian ta quần thảo với nhau.
… … …
Dù thời gian lặng lẽ trôi thật mau
Nhưng trong anh vẫn luôn luôn ghi nhớ
Luôn khắc ghi đậm sâu hơn sách vở
Khoảng thời gian được tập võ cùng em.
Bài thơ này tựa là “Kỷ Niệm Võ Đường”
…nhưng mình thích cách suy nghĩ của đa số các bạn. 😈